
Xuất bản năm: 1988 (Tái bản 2019)
Đã Đọc: 1/3/2025 + 2/3/2025
Số trang: Tập 1 – 398, Tập 2 – 398
Đánh giá: ⭐⭐⭐⭐⭐
Phù hợp với tuổi tween: 7+
Bộ truyện 2 tập “Tuổi thơ dữ dội” của Phùng Quán thì khá là kinh điển rồi. Mình chỉ có ebook của truyện này vì sách được xuất bản khá lâu. Mình nghe thấy rất là nhiều đánh giá tốt và mấy bạn booktuber cũng đánh giá truyện này rất cao. Trong không khí mừng giải phóng 30/4 thì đọc Tuổi thơ dữ dội để thấy được sự hy sinh vì mục tiêu hòa bình là rất đáng quý. Càng quý hơn khi đây là câu chuyện có thật về các chiến sĩ nhỏ tuổi anh hùng, chỉ từ 8 đến 13 tuổi ở Huế. Các em tự quyết tâm đi bộ đội, đi học các kỹ năng trinh sát, tình báo, đọc bản đồ, liên lạc, giúp đỡ các chỉ huy, các anh chị chiến binh.
Đọc tập 1 tưởng không hay mà ai ngờ hay không tưởng, nó bánh cuốn dã man, ngồi coi liền tù tì trong một ngày, qua hôm sau thì dứt tập 2 cũng trong một ngày. Có điều tập 2 không nên đọc trong khi ăn, vì sẽ không ăn được cái gì đâu, ew…
Các tình tiết rất nhanh và đáng sợ, đẫm máu, anh hùng. Bấm vào đây để bị spoil nhé 😅…
- Câu chuyện về Vịnh-sưa luôn sống ngay thẳng, quyết định hy sinh buộc lấy mình chết đứng trên nóc nhà để các anh có thể xác định kho xăng địch và tiêu diệt.
- Chuyện về Quỳnh-sơn-ca, cậu bé con trai của phó tổng trấn nhưng đi theo tiếng gọi cách mạng, vì yêu các bài nhạc cách mạng và em còn sáng tác bài hát “Sông Ô Lâu kháng chiến” khi sống trên chiến khu, sức sống và nghị lực của em thật mạnh mẽ, dù bị thương nặng ở chân, và tim, nhưng em vẫn ngày ngày cất lên tiếng ca để cổ vũ các thương binh.
- Chuyện về Mừng một cậu bé lanh lẹ muốn tìm thuốc chữa suyễn cho mẹ mà lao vào làm Vệ quốc Đoàn, nhưng sau đó em vẫn quyết định theo cách mạng vì tin tưởng vào “hòa bình rất đẹp.”
- Chuyện về Lượm-sứt còn nhỏ tuổi nhưng bị bắt vào tù và thoát ra tận 3 lần. Các câu chuyện trong tù và cách Lượm tự nghị lực kết bạn, giúp đỡ mọi người, và tìm cách trốn tù mới thấy cảnh tù hiện ra thật khủng khiếp (không có filter gì đâu), chuyện không đủ ăn, không có nước sạch để uống, rồi cả người đều bị ghẻ lở, bệnh thì cầm chắc cái chết, nhất là bệnh tiêu chảy, cuộc chiến đấu với cái…nhà vệ sinh cũng được tả rất ghê, còn bị đánh đập không vì nguyên nhân gì từ các tù nhân khác, hoặc từ cai tù. Việc lên kế hoạch mới thấy Lượm đa mưu túc trí thế nào, sắp xếp người giỏi ra sao, và cả can đảm quyết tâm theo kế hoạch đó.
- Bên cạnh các nhân vật với những câu chuyện sâu sắc này, còn có các em Vệ quốc Đoàn cũng anh dũng chẳng kém như: Tư-dát (nghĩa là nhát, ẻm vui vẻ nhưng cũng mê chơi nên hay phá game, lỡ hại đồng đội), Bồng-da-rắn (thông minh, đa nghi và rất giỏi thể lực), Vệ-to-đầu (đẹp và nhẹ nhàng như con gái, nhưng mà xuất thân từ dân xiếc rong, trò mạo hiểm gì cũng đều phải tập luyện qua, rất can đảm và thông minh, còn cứu chỉ huy trưởng trong tích tắc), Hiền (mê tập xiếc nên rất thích Vệ-to-đầu, giỏi cờ tín hiệu, sau này em hy sinh ở trạm liên lạc Cây Quao để giúp mọi người rời chiến khu an toàn), Lép-sẹo (là nhân vật phụ mà Lượm-sứt “đấu” khi trong tù, là dân trộm cắp và là đại ca trong tù, lúc đầu tìm mọi cách để đấu chọi với Lượm, ăn hiếp các em nhỏ theo phe Lượm, nhưng sau này nhờ Lượm mà cùng trốn ra khỏi tù, giúp Lượm sau đó xin vào Vệ quốc Đoàn), Thúi (tên thật là Thơm, cậu bé bán kẹo vì bị nghi ngờ là đồng đội của Lượm mà bị bắt vào tù, sau đó thấy cảm mến và thần tượng Lượm nên lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, là thành viên nòng cốt và nghị lực, luôn dành được sự tin tưởng cao của Lượm, nhờ đó mà em cũng cùng trốn thoát và gia nhập Vệ quốc Đoàn).
- Kim-điệu (spoil: nhân vật phản diện nên để cuối cùng, hừm, lúc đầu thì Kim cũng là Vệ quốc quân và hết lòng vì cách mạng, về sau thì hắn chỉ muốn điều gì có lợi, vì đẹp trai và lười, nên lúc nào cũng nhận các anh nuôi, chị nuôi để có lợi cho bản thân, sau này thì bán mình cho giặc và chỉ điểm hại chết đồng đội, còn giả bộ quay về làm gián điệp cho quân địch, thấy sắp bị lộ thì lôi Mừng ra làm bia đỡ đạn, báo hại Mừng bị cả chiến khu tẩy chay, ghét bỏ, đến mức Mừng phải dùng mạng sống của mình để chứng minh mình trong sạch.)
Xuyên suốt hai tập truyện, các chiến sĩ nhỏ tuổi hiện ra rất anh hùng không thua gì các anh chị chiến sĩ, và đó là một đức tính chung cho các bộ đội cụ Hồ. Cuộc kháng chiến rất khắc nghiệt, không chỉ đấu lại các thực dân Pháp, mà còn phải đấu với cả người Việt chọn cuộc sống dễ dàng mà đi làm gián điệp, làm cho địch. Khó nhất là những người đã từng là chiến sĩ, nhưng lựa chọn đầu hàng và làm mọi cho giặc. Những sự giúp đỡ không sợ gì của người dân, luôn tin tưởng vào cách mạng sẽ thành công, nhưng khi nghe quân ta bị đánh tan tác, phải rút chạy lên chiến khu, bị đánh bom, các mệ, các bà rất lo và rất xót. Rồi cuộc sống trên chiến khu thiếu thốn đủ thứ, có các chị, các mẹ gánh hàng đi bộ lên và bán cho các chiến sĩ mỗi ngày, dù bom rơi đạn nổ, mọi người vẫn tiếp tục đi. Tất cả cố gắng đó đều dành cho hy vọng hòa bình. Các em nhỏ chưa được 15 tuổi nữa nhưng luôn sẵn sàng hy sinh, cống hiến cho Tổ quốc. Những khẩu hiệu của các đội trưởng và chỉ huy thì rất kêu gọi, nhưng cũng hơi có tác dụng thao túng tâm lý…
Câu chuyện của Vịnh-sưa và câu nói cuối cùng của Mừng làm cho mình thật nổi da gà và rơi nước mắt. Càng cảm thấy biết ơn ông cha ta ngày xưa đã cống hiến hết mình cho hòa bình, độc lập ngày nay.
Hiền cao giọng đọc to rành rọt từng tiếng một, tưởng như em đang đánh vần những tiếng đó từ cái khoảng trời xanh ngập nắng mênh mông đằng trước: “…Sau ngôi nhà tôi đứng. Xì tốp. Yêu cầu bắn. Xì tốp. Một kho xăng đạn lớn ngay phía sau ngôi nhà tôi đứng. Xì tốp. Yêu cầu bắn!” (Vịnh-sưa đã liên tục đưa đoạn tín hiệu ngắn gọn này hơn 30 phút, vì các bạn không đọc được, mà phải chờ Hiền đến để giải tín hiệu).
– Úi chao ơi! – Hiền bỗng kêu to thất thanh.
– Cậu làm răng rứa? Đồng và Nghĩa đứng bật ngay dậy, tái mặt hỏi.
Nhưng không thấy Hiền trả lời, hai mắt em vẫn dán chặt vào kính ống nhòm. Qua màn kính, người đánh tín hiệu đang đưa hai lá cờ rồi bắt chéo trước ngực ra hiệu dứt câu, bỗng đột ngột buông thõng hai tay xuống như bị chém xả hai vai. Chừng hai phút sau người đánh tín hiệu vụt bừng tỉnh dậy sau một cơn ngủ thiếp mê man, vung mạnh hai lá cờ tín hiệu lên. Hiền chưa kịp hiểu nguyên nhân đã phải vội vàng đọc to từng chữ cái một, từ hai lá cờ tín hiệu tung ra.
– Vê…i…en nờ… hát… nặng! Trời ơi, thằng Vịnh-sưa! – Hiền sửng sốt la lên, cùng một lúc ở phía xa, hai lá cờ tín hiệu tuột khỏi tay Vịnh, lăn lông lốc theo chiều dốc mái lầu. (Đáng nói ở đây, Vịnh-sưa khi tình cờ lọt vào kho xăng địch, em không có gì cả, nên em đã dùng toàn bộ mảnh vải trên người để làm dây là cờ tín hiệu, nên em đứng không một mảnh vải che thân trên nóc nhà quân địch, cột mình lên để quân ta có thể làm chuẩn, và suy nghĩ một đoạn văn cực ngắn nhưng đầy đủ ý nghĩa, liên tục ra hiệu để chắc chắn bạn mình dịch được.)
Chỉ huy trưởng gấp bản đồ bỏ vào xà cột, ông đọc lại một lần nữa bức điện ngắn ngủi mấy chục chữ mà chú bé chiến sĩ của ông phải đổi bằng cả cuộc đời mười bốn tuổi của mình…
Không có tiếng trả lời.
Ông lại gọi:
– Mừng! Mừng! Em còn trên đó không?
Tiếng người chiến sĩ thiếu niên trinh sát bỗng đột ngột vang lên bên tai ông, yếu ớt nhưng rành rọt:
– Dạ em đây. Tụi Tây chết nhiều lắm. Em bị thương nặng lắm…
– Mừng! Mừng!
– Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí!
Lời cầu xin khẩn thiết cuối cùng của người chiến sĩ thiếu niên vừa tròn mười ba tuổi đời, yếu ớt và nhỏ dần như một hơi thở, nhưng trong khoảnh khắc ấy đã trùm lấp cả tiếng bom đạn giặc, và cả tiếng sấm rền của trận địa mìn đã làm tanh bành hơn hai đại đội giặc.


Gửi phản hồi cho Sách/ Truyện hay phù hợp cho tuổi tween/teen (6+/ 11+/ 13+/ 15+) – Miscellaneous Mind Hủy trả lời