
Xuất bản năm: 2024
Đã Đọc: 27/1/2025.
Số trang: 253
Đánh giá: ⭐⭐⭐⭐⭐
Phù hợp với tuổi tween: 6+
Sách rất dễ thương có thể dành cho lứa tuổi 6-15, và cũng dành cho những người đã từng là trẻ con. Tác giả Đoàn Xuyên kể về những câu chuyện tuổi thơ của tác giả, là con nít nơi thành thị, kể về những lần về quê ở Long Xuyên, ra ngoại thành thăm họ hàng (hí hí, tác giả là em họ mình, nên khúc này kể về việc thăm gia đình mình ở Hóc Môn), kể về câu chuyện những món đồ chơi, thú cưng, bạn cùng xóm, họ hàng sống chung nhà, vân vân và mây mây những câu chuyện tuổi thơ của con nít thập niên 2010. Bên cạnh đó tác giả còn kể về những suy nghĩ, trăn trở về danh tính (bản sắc) bản thân mình là ai, gia đình mình thế nào, thế giới tuổi thơ của một đứa trẻ nhạy cảm, sống tình cảm với mọi người và cũng còn đầy thơ ngây.
Mình đánh giá sách này 5⭐ vì mình thấy trong bối cảnh là tuổi thơ, là con nít, Xuyên tả lại rất chân thật, tỉ mỉ, và ngay cả nội tâm của một đứa trẻ nhạy cảm (chứ hổng phải do tác giả là em họ mình nên mình cho điểm dễ đâu nha).

Có thể giờ đây khi không còn là con nít nữa, mình cũng hay quên đi những chuyện mà hồi xưa nghĩ là to như bánh xe bò (nhưng đối với con nít là lớn lắm, bánh xe bò cao bằng con nít mà, hehe). Nè hông tin hả? Đọc thử mấy đoạn trích này xem:
– Ngày mai… mình đi ăn chỗ bột chiên hồi sáng được hông?
– Được.
– Thiệt hả má? Con cứ tưởng má hổng chịu tại thấy hồi sáng má chê bột chiên ở đó mềm…
– Thì… mỗi người mỗi khác. Má thấy không hợp miệng nhưng nếu con thấy hợp, thấy thích bột chiên ở đó thì má dắt đi.
Em mừng húm. Em thấy vui vì má chịu dẫn em đến đó ăn. Vậy là em có thể ủng hộ ông cụ nữa rồi. Thật ra, lúc má chê em có chút giận má. Tuy ông cụ là người bị chê nhưng người bị tổn thương lại là em. Em không thích nghe những lời chê, và em nghĩ ai cũng thế, chẳng ai lại muốn bị chê cả. Nhưng em chợt nhớ anh hai từng nói rằng những lời chê đôi khi lại giúp người ta trở nên tốt hơn.
Em từng không thích con Tin Tin bởi tính công chúa của nó, nhưng vẻ mặt đau khổ của nó ngày hôm nay khiến em ám ảnh, thấy thương nó ghê… Người lớn thường cho rằng con nít không biết gì và nói những lời khiến con nít bị tổn thương. Người lớn đâu thể hiểu được những lời nói đó làm tổn thương ghê gớm tới mức nào. Có thể hồi nhỏ họ từng bị như vậy nhưng khi lớn lên lại quên mất, giờ lại vô tình nói ra nhưng lời mà hồi nhỏ họ không muốn nghe.
Em nắm chặt con sư tử khóc rống lên:
– Trời ơi, em đâu có cần anh Tí đền con sư tử lửa. Em chỉ muốn anh Tí ở đây thôi. Huhuhu…
Em thấy xấu hổ và hối hận về nhưng suy nghĩ và hành động không hay mình từng làm với anh Tí. Em từng ước anh Tí biến khỏi nhà em, em từng méc cậu Tư để anh Tí bị đòn, em từng vì một món đồ chơi mà bo xì anh Tí. Trời ơi, sao em xấu xa như thế! Sao em lại có thể như vậy chứ! Anh Tí ơi, em xin lỗi anh, mong anh đừng để bụng thằng nhóc khờ khạo, ngu ngốc này.

“Em nghĩ, nếu bản thân có hết những thứ mình muốn nhưng chẳng còn người yêu thương bên cạnh để chia sẻ cùng thì cũng như không mà thôi. Con người không thể sống một mình mà hạnh phúc được, phải sống cùng người thân và sống vì người thân mới là đáng sống.”


Bình luận về bài viết này