
Tôi rất ghét cái cảm giác “in-limbo”, cảm giác cuộc đời mình ở ngã rẽ mà mình lại không có quyền quyết định hay lựa chọn, vì nó out of control (ngoài tầm kiểm soát). Lúc trước khi qua Mỹ định cư cùng gia đình, mình thật sự chả thích đi chút nào, vì chờ đợi quá lâu, vì phải bắt đầu lại từ đầu, và mình cũng đâu có quyền quyết định, vì lố tuổi :)))) nếu hên thì không đi, mà xui thì.. đành chịu.
Ông trời cho visa cho đi, lại nằm lưỡng lự giữa việc tiếp tục bằng cấp, nghề nghiệp lúc trước (làm Marketing, bằng Ngoại Thương) hay là bỏ hết bắt đầu với con số 0.
Rồi bây giờ cũng lại in-limbo giữa việc tiếp tục nghề giáo (không nỡ vì đã đầu tư quá nhiều thời gian, tiền bạc, cũng 7 năm đứng lớp, cũng có Cao học Master, còn ước mơ dang dở chưa thực hiện được) hay là bỏ mie hết bắt đầu lại với con số 0 làm ngành nghề khác. Mà vấn đề không nằm trong quyết định của mình, do bị dính vào drama quyền lực, chính trị của cái hệ thống thúi ở Mẽo. Mình chỉ là con tốt thí, bị nó đem ra làm vật hy sinh bất cứ lúc nào.
Vũ trụ đưa tới “thương hiệu cá nhân” hay “doanh nghiệp một người”, cùng với những người bạn, người thầy, người đồng đội để giúp mình chơi cuộc chơi mới. “Khi người học trò sẵn sàng thì người thầy sẽ xuất hiện” (Ngạn ngữ đạo Phật). Mình TIN vào cái duyên. Và khi mình phát tiếng nói ra, mình lại thu hút thêm những tâm hồn đồng điệu, những người “cùng tần số.” Đáng iu quá!
Giờ có hình có dạng cụ thể rồi, lại bị mắc kẹt giữa muôn vàn ý tưởng, mình thích gì, cái WHY mạnh mẽ bên trong mình là gì? Giờ thì mình chả quan tâm sản phẩm sẽ là gì, hay khóa học ra sao, hay sao có khách hàng :))) thật sự không, vì mình không muốn dính vô cái mác “lùa gà”. Mình vẫn sẽ có job, có thu nhập, nên cái này không tạo ra tiền cũng chả sao. Cái mình muốn đưa ra, là GIÁ TRỊ cho người khác.
Cái WHY của mình là muốn giúp đỡ người khác, mình thiên vị cho người Việt. Bản tính của mình thì giúp được ai cái gì thì mình sẽ giúp thôi, không cần người ta phải đền đáp gì, nếu muốn, thì bạn cứ đi giúp cho người khác nữa sau này cũng được 🙂 (pay it forward).
Bạn không trở thành kẻ ác, đó chính là lòng lương thiện kiên định nhất của bạn.
(Lòng tốt của bạn cần thêm đôi phần sắc sảo)
Có nhiều ý tưởng quá, cứ viết ra đây thôi, khi nào bí bài thì lôi ra xài :))).
- Cuộc sống ở Mẽo không màu hồng. (11 năm rồi)
- in-limbo: đi hay ở, bắt đầu lại từ đầu
- giữ sự tử tế, giúp đỡ người khác
- những điều biết ơn (không ai khơi khơi dành thời gian giúp bạn, không chúa trời nào sai người đến giúp bạn cả)
- phải đi học
- phải tự mình cố gắng, nỗ lực
- những chuyện vất vả, hai vợ chồng thay phiên nhau đi cày, đi học
- đánh đổi: sức khỏe, thời gian, năng lượng. Có đáng không?!
- Xây dựng ngôi nhà để enjoy, thay vì phải đi nơi khác chữa lành, tại sao không thay đổi ngôi nhà mình đang sống, thay đổi tâm trí.
- Tự tin, tự chủ giúp bản thân, chia sẻ tư duy (mindset), chia sẻ con đường (journey)
- Nên đi nước ngoài, để trưởng thành, để tự chủ.
- “dám” bắt đầu, “dám” thử thách, “dám” học
- luyện tập sự bình tĩnh trước sự cố, biến cố
- luyện tập bao dung (grace) cho bản thân, bơ đi những chuyện out of control (có thay đổi được nó đâu, suy nghĩ chi cho… nặng đầu, đi ngủ hay đi coi phim, đọc truyện sướng hơn).
- không sợ sự phán xét, chỉ trích của người khác (ừ, tui là cừu đen đó, tui không thích nghe, không thích làm theo, rồi làm gì tui?). Tui tự biết tui sống theo cách của tui, miễn sao tui không hối hận là được.
- thất bại, sai lầm => dũng cảm nhận lỗi, sửa lỗi. Còn chưa thấy có lỗi… cuộc sống sẽ cho thêm vài bài học sẽ thấy :)).
Tui không có hình tượng gì đâu, chỉ là một người bình thường, “dám” bắt đầu, dám học hỏi, dám sống.


Bình luận về bài viết này