
Tác giả: José Mauro de Vasconcelos
Xuất bản năm: 1968
Đã Đọc: 16/02/2024
Số trang: 240
Đánh giá: ⭐⭐⭐⭐⭐
Phù hợp với teen: 11+
Cuốn sách này là một cuốn kinh điển dành cho trẻ em. Zezé là một cậu bé với hàng đống trò tinh nghịch, theo như cậu nói, là con quỷ trong cậu muốn cậu làm vậy, dù đôi lúc cậu cũng ân hận và rất biết suy nghĩ cho người khác. Một câu chuyện về cậu bé trong gia đình nghèo, đông anh chị em, thông minh và nhạy cảm. Một cậu bé tự học lấy tình yêu thương, và từ một người xa lạ, để rồi sau đó học bài học đau đớn và mất mát. Đây là một cuốn sách rất là buồn ở đoạn gần kết. Phần này mình sẽ bàn kỹ hơn ở dưới…
Cảnh báo: Phần tiếp theo sau có spoil nội dung. Nếu bạn muốn tự trải nghiệm trọn vẹn sách thì có thể ngưng ở đây nha ^_^. (Bấm vào đây để được spoil)
Cậu luôn bày trò vì thiếu tình thương và để thỏa mãn trí tò mò, hiếu động trong mình.
“Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo!”
Cha đang đứng đó nhìn chúng tôi. Đôi mắt ông mở to đầy buồn bã.
Đôi mắt ông chất chứa quá nhiều sự tổn thương, đến nỗi dù muốn ông cũng không thể khóc.
Sau sự cố “lỡ lời” làm tổn thương cha mình, Zezé luôn bị đôi mắt của ông ám ảnh. Zezé biết mình rất thương cha và không cố ý nói ra điều đó.
“Cháu đã làm việc cả ngày để mua cho cha cháu món quà Giáng Sinh này.”
“Ra là thế hả, Zezé? Vậy ông ấy tặng gì cho cháu?”
“Không có gì cả, tội nghiệp cha. Cha cháu vẫn đang thất nghiệp, ông biết đấy.”
Thế nhưng, cuộc sống của Zezé lúc nào cũng lâm vào bế tắc. Cậu bé hiểu chuyện đến nỗi cậu không trách bố khi bị đánh oan mà cậu biết mình bị giận cá chém thớt. Cậu tự tìm những niềm vui cho bản thân nhưng mọi người không hiểu, hay không muốn hiểu, và luôn kiếm cớ trừng phạt em.
Sự thực là, tôi không thể chiến thắng nỗi đau trong lòng. Nỗi đau của một sinh vật nhỏ bé bị đánh đập tàn nhẫn mà không biết lý do tại sao.
Từ giờ trở đi tôi chỉ muốn xem phim tình cảm, với thật nhiều nụ hôn và những cái ôm, trong đó mọi người đều yêu quý nhau. Vì tôi chẳng được tích sự gì, sinh ra chỉ để bị đánh đập thôi, nên ít nhất tôi có thể xem những người khác yêu quý nhau.
Cậu rất thông minh, có tấm lòng lương thiện và một cái tôi cao. Cậu luôn dịu dàng với Luís, luôn yêu thương chị Gló, yêu thương và quý trọng cô giáo, luôn chia sẻ với ông Bồ những câu chuyện vui hay không vui, thắc mắc của mình, và với Pinkie.
Câu chuyện buồn dã man, trẻ con mới 5 tuổi tại sao phải hiểu chuyện như vậy, đáng thương như vậy trong chính gia đình của mình, để rồi phải thốt lên “con muốn giết ông ấy trong tim mình.”
“Không phải giết ông ấy có nghĩa là chộp lấy khẩu súng lục của Buck Johns và bắn bùm! Không cần phải thế. Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.”
“Cây cam ngọt của tôi” là lời nhắc nhở đau lòng rằng, đằng sau mỗi đứa trẻ “hư hỏng” thường là một trái tim khao khát được yêu thương. José Mauro de Vasconcelos đã khắc họa nên hình ảnh Zezé – cậu bé 5 tuổi phải học cách trưởng thành quá sớm trong một thế giới thiếu vắng tình thương. Một cuốn sách đáng đọc, nhưng nhớ chuẩn bị sẵn khăn giấy nhé.


Bình luận về bài viết này